Phụ nữ ơi, chớ "đợi"
Tôi đã để bản thân mình giam cầm bởi chữ "đợi" cả một đời. Đợi em trai học xong mới được lấy chồng. Đợi con lớn, đợi cháu trưởng thành. Đợi hơn nửa đời người để mới tìm lại cuộc sống của chính mình.
Tôi vừa trở về từ một chuyến hành trình đặc biệt – chuyến đi du lịch khắp Trung Quốc một mình. Đây là giấc mơ tôi đã ấp ủ từ thời còn là một cô bé, nhưng mãi đến tận hôm nay, khi mái tóc đã điểm bạc, tôi mới thực hiện được. Đó là một câu chuyện dài, mà khi kể lại, lòng tôi vẫn ngổn ngang cảm xúc.
Tôi sinh ra trong một gia đình coi trọng nam khinh nữ. Là chị cả, từ nhỏ tôi đã học cách nhường nhịn. Mọi điều tốt đẹp trong nhà luôn dành cho em trai. Đến năm tôi 18 tuổi, gia đình khó khăn, và tôi buộc phải từ bỏ cơ hội học tiếp để nhường suất đó cho em trai. Tôi ra ngoài làm việc, gánh vác phần trách nhiệm mà lẽ ra không phải của mình.
Khi tôi có người yêu, chúng tôi đã tính chuyện kết hôn. Nhưng mẹ tôi bảo: "Đợi em trai con tốt nghiệp đã, con không được nghĩ đến hạnh phúc riêng." May mắn, người yêu tôi thương tôi, và anh ấy đã kiên nhẫn đợi cho đến ngày em trai tôi hoàn thành việc học. Sau khi cưới, tôi sinh con gái đầu lòng, nhưng lại phải chờ con lớn để tiếp tục nghĩ đến cuộc sống của riêng mình. Rồi chồng tôi qua đời sớm, tôi gồng mình nuôi con, chăm sóc mẹ già.
Nhiều năm sau, có một người đàn ông thương tôi, muốn cưới tôi làm vợ. Nhưng mẹ tôi khăng khăng giữ quan điểm truyền thống: “Phụ nữ góa chồng phải ở vậy nuôi con.” Tôi hứa hẹn với ông ấy, đợi đến khi con gái tôi vào đại học và em trai có chỗ đứng ổn định, tôi sẽ tái hôn. Thế nhưng, lần này ông ấy không thể đợi.
Tôi lại tiếp tục sống, hy sinh tất cả cho con gái và gia đình. Khi con gái lấy chồng, mẹ tôi qua đời, tôi nghĩ mình đã có thể tự do. Nhưng rồi tôi lại dọn đến nhà con gái để trông cháu cho con và con rể đi làm. Những tưởng giấc mơ đi du lịch sẽ được thực hiện, nhưng con gái tôi bảo: "Mẹ đợi cháu vào mẫu giáo đã."
Tôi đợi. Cháu lớn vào mẫu giáo, thì con gái lại sinh thêm một bé trai. Tôi tiếp tục đợi. Đến khi cả hai đứa trẻ đều đi học, tôi lại nghe con nói: "Mẹ đợi con ổn định ở chỗ làm rồi hãy tính."
Lần này, tôi không đợi nữa.
Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý. Con gái và con rể ra sức can ngăn, nhưng tôi không nhịn được nữa. Cầm chiếc vali trên tay, tôi bật khóc và nói với con gái:
"Đợi? Mẹ đã đợi cả một đời! Đợi em trai học xong mới được lấy chồng. Đợi con lớn, đợi cháu trưởng thành. Bây giờ, mẹ không đợi nữa. Mẹ đã làm người ở không công cho con đủ rồi. Đến lúc mẹ sống cho chính mình."
Tôi bước ra khỏi căn nhà đó, mang theo những giấc mơ tuổi trẻ và quyết tâm sống một cuộc đời của riêng mình.
Hành trình của tôi bắt đầu ngay trong đêm. Tôi đi qua những miền đất mà trước đây chỉ dám mơ đến. Những ngọn núi trùng điệp, những dòng sông uốn lượn, những con đường đầy gió… Tất cả như thổi vào tôi sức sống mới. Lần đầu tiên, tôi không còn là người mẹ, người chị, hay người con gái luôn phải gánh vác trách nhiệm. Tôi chỉ đơn giản là chính tôi – một người phụ nữ sống cho ước mơ của mình.
Giờ đây, khi ngồi viết lại những dòng này, tôi không còn cảm thấy hối tiếc. Đời người không phải để đợi chờ. Nếu cứ mãi đợi, bạn sẽ bỏ lỡ chính cuộc sống của mình. Tôi đã đợi cả một đời, nhưng cuối cùng tôi nhận ra, hạnh phúc chỉ đến khi tôi tự bước đi, không cần ai cho phép.
Tôi chỉ mong những người phụ nữ khác, những người giống tôi, sẽ không phải sống mãi trong "chữ đợi" như tôi đã từng. Đừng để bản thân bị giam cầm bởi những ràng buộc vô hình, những hy sinh vô nghĩa mà bạn không hề muốn. Có những người nhân danh hai chữ "tình thân" để quàng vào bạn sợi dây trói buộc, buộc bạn từ bỏ những điều mình yêu thích, sống theo cách mà họ mong muốn. Nhưng tôi đã nghiệm ra một điều: nếu những người thân thật sự yêu thương bạn, họ sẽ không bao giờ đòi hỏi sự hy sinh ấy. Thay vào đó, họ sẽ ủng hộ bạn sống cho chính mình, sống với ước mơ và khát khao của trái tim. Bởi yêu thương không phải là sự ép buộc, mà là sự tự do.
Ada Le
Tự sự lấy cảm hứng từ một bộ phim Trung Quốc